Mình Tô

Nắng nóng ba con cẩu hóa rồ
Canh chừng sót lại mỗi mình tô
Loang nhanh lửa cháy nhà ông tổng
Viết đại lời buôn ý cụ đồ....
Cứ tưởng quan to vào hỏa ngục
Nào ngờ việc lớn chỉ nam mô
Rằng không địa cấm không kiêng nể
Chẳng bít cho xong để lõa lồ....

Nguyen Thanh

Ngồi Xổm

Nuốt chẳng trôi mồm sẽ nhả ra
Rằng không cấm địa vậy nhưng mà....
Chưa nghiêm phép nước đâu còn luật
Chả chuẩn khuôn vàng ấy dưỡng ma
Lửa đốt bâng khuâng cành củi mục
Lò thiêu loạng quạng đám tâm tà
Nay xưa cảnh vẫn quan ngồi xổm
Hạ cánh an toàn vãi chó ga

Nguyen Thanh

Cảnh Nhà

Trông nhà giữ cửa chỉ còn tô
Lẫn dưới và trên lũ hóa rồ
Thỏa sức ăn chơi rồi tí tởn
Say hồn nhảy múa để đi mô...?
Vàng ôm cả tấn nào xây mả
Bạc chất trăm bao lọ xuống mồ
Giá bớt tham lam lòng bỏ ngỏ
Thì người đã chẳng nhá khoai khô

Nguyen Thanh

Giả Lẫn

Mới bảy mươi xuân đã vậy à....
Xơi rồi lại nhớ chửa ăn a
Khi xưa có phải loài gian lận
Thủa trước còn chăng tính thật thà
Chước nhọ ranh ma lờ chửi bới...
Mưu thần quỷ quái đỡ rầy la
Đừng khinh lú lẫn mà xua đuổi
Cứ tự xưng khôn khéo chỉ là...

Nguyen Thanh

Sông Quê

Trong xanh dịu mát tự khi nào
Ký ức vơi đầy chẳng biết bao
Ít bữa chia xa hồn sóng dậy
Nhiều hôm tái ngộ lệ tuôn trào
Rằng thương với giận so là mấy
Bởi nhớ cùng buồn đếm được sao
Hỏi nhé âu lo dòng khuyết cạn
Thiên thu mạch sống có rì rào

Nguyen Thanh

Ngang Tàng

Danh lên bậc cụ vẫn ngang tàng
Đức xấu trò lầy lão cứ phang....
Bản ngã khinh khi lời nói dựa
Hùng tâm dẫm đạp thói lăng loàn
Vì thân cõi thế coi là tạm
Bởi phận đời người nghĩ chắc toang
Cắc cớ chi mà lưng cúi gập
Ung dung tự tại mới thiên đàng

Nguyen Thanh

Chửi Quân Trao Giải Thưởng Bằng Thơ

Xúi bẩy chui vào sẽ tặng thơ
Ô hô giải ấy đáng nghi ngờ
Vui chi nhận thưởng vài con cóc
Khoái hả chôn vùi những ước mơ
Mẹ kiếp văn chương loài dại chợ
Mồ thây cám bã đám khôn lờ
Lên phây lập nhóm còn kêu gọi....
Tụ tập thêm buồn cảnh ngáo ngơ

Nguyen Thanh

Trái Tim Vô Vọng

Chẳng dễ dàng chi để kiếm tìm
Trong bờ ấm áp của con tim..
Đời kia ủ ấp bao tham vọng
Kiếp nọ gầy hao mấy gọng kìm
Hỡi nửa chừng xuân thương bội bạc
Ôi ngàn tháng hạ nén đau ghim
Đò ơi bến mộng giờ hoang vắng
Mọi giấc mơ yêu đã nhấn chìm

Nguyen Thanh

Lão Đò Ngang

Thơ họa

Ông ngồi đón khách chở đò ngang
Vắng vẻ buồn hưu thật phũ phàng
Số cứt gì đâu không bóng ả
Duyên phân thế chứ phỗng tay chàng
Đời gian dối lắm thương thằng dại
Nợ đắng cay nhiều chán mụ hoang
Đợi lá diêu bông nào thấy mặt
Đành thôi hạ tiết nhặt khô bàng

Nguyen Thanh

Cảm Xúc Đọc Thơ....

Thơ mần cả rổ chất như khoai
Lại nghĩ rằng ta có lắm tài....
Nhả chữ xem sơ toàn nghĩa tối
Bài làm xét kỹ rặt lời sai
Danh xưa cụ Quát văn vài mủng
Tiếng rỗng ông chê nhọ mỗi ngài
Cảm xúc bâng quơ mà viết nhảm
Không màng để bụng cũng rầy tai

Nguyen Thanh