Canh khuya tẻ nhạt phố không màu
Cảnh vắng âm thầm ánh điện câu....
Lạnh lẽo trăng tàn bên gác trọ
Bơ vơ nến lụi phía cô lầu
Văn chương ế ẩm từ năm cũ
Chữ nghĩa tuềnh toàng trót bấy lâu
Nghiệp ấy vương mang thành vướng bận
Bao nhiêu khúc mắc dạ thêm sầu